BỐ ƠI !
Khi nghe tin bố
mất
Có thể nào tin
đó là sự thật !
Dù đã suốt ngày
lật đật ngược xuôi
Đi hỏi thêm tin
Ôi! cái chuyện
không may đã xảy ra rồi.
Bố ơi! Bố ơi! có
bao giờ, bao giờ
Con lại nghĩ rằng
Khi trở về không
còn gặp bố?!
Đời con thường
nay đây mai đó ít được gần bố, u
Nhưng con đã sống
quen luôn có bố bên mình.
Bằng những bức
thư vui tính chân tình
Nâng bước con đi
suốt những ngày quá khứ
Bố thường coi
con như đồng chí
Con vẫn nhận bố
là người bạn lớn của đời con
Cả cuộc đời bố
là một tấm gương
Về tình yêu và lẽ
sống
Yêu thương nhất
mực căm ghét rạch ròi
Dám đấu tranh vì
lẽ phải trên đời
Liêm, chính, kiệm,
cần
hăng say trong
công tác
Ít nghĩ về mình
thường lo cho người khác
Luôn lạc quan
thân mật với mọi người.
Bố thường nói
vui:
"Trên thế giới
này bố là người đẹp nhất”
Tuy bố rất xấu
trai
Nhưng tấm lòng
quả có một không hai
Đối với u đó là
tấm gương về hạnh phúc.
Đối với bọn thằng
Trọng, thằng Hùng,
con Phượng và thằng
Đức
Không biết vắng
ông chúng sẽ sống thế nào
Đối với chúng
con, bố chẳng ở trên cao
Luôn bên cạnh,
chỉ khuyên răn
những khi nào cần
thiết.
Thời gian ngừng
trôi không gian rạn nứt
Con đi trên đường
mà tim như ngừng đập
Con nuốt nước mắt
vào lòng mà lệ cứ vòng quanh
Những mộng đẹp
đã xây nay bỗng vỡ tan tành
Trước cái tang
không bao giờ nghĩ tới.
Khi con tỉnh lại
Thấy mình phải
nén khổ đau
Phải vươn lên
trong những lúc hiểm nghèo
Đón gánh nặng
gia đình bố đã trao cho con quá sớm.
Những dự định về
tương lai
Con bắt đầu phải
suy nghĩ lại
Càng thấy trách
nhiệm mình nặng hơn.
Đối với u, các
cháu và các em
Con đã trở thành
người cho mọi người trông cậy
Mọi việc về sau
phải bắt đầu từ đấy
Con quyết giữ
cho gia đình mình chỉ thấy đi lên
Thương bố bao
nhiêu con quyết làm tròn
Những gì bố đã
trao con dù chưa kịp dặn.
Ôi! Có nỗi đau
nào bằng nỗi đau của đứa con mất bố
Ôi! Có nỗi buồn
nào bằng nỗi buồn
của những ngày sống
vắng cha
Còn đỉnh nào cao
hơn đỉnh căm hờn khi quân thù
cướp đi người bạn
đời lớn nhất.
Con biết!
Kẻ giết người mà
tay không vấy máu
Chính là bè lũ
Nich-xơn
Con biết!
Trong cuộc chiến
đấu với quân thù hôm nay
một mất một còn
Sự hy sinh không
tài nào tránh khỏi
Tuy bố ra đi
không một lời để lại
Nhưng mỗi tiếng
bom rơi là tiếng gọi trả thù.
Budapest, 01/1973