CHÙM THƠ THỨ 22
Mùa xuân năm
1997, trong một chuyến đi công tác lên Cao Bằng, tôi đã được nghe về một câu
chuyện cổ tích về một tình yêu rất hay rất nhân văn. Tôi đã thể
hiện bằng bài thơ có tên là “Truyền thuyết về một tình yêu” cũng là gửi gắm tâm
trạng của mình với lớp trẻ thời nay
64. TRUYỀN THUYẾT
VỀ MỘT TÌNH YÊU
Đường lên Cao Bằng
như vào cổ tích
Núi núi, đồi đồi
sương trắng giăng giăng
Chưa hết đèo Giàng
đã sang đèo Gió
Chuyện thực bây giờ,
truyền thuyết ngày xưa.
Trên đỉnh đèo có một
dòng suối nhỏ
Nước trong veo chảy
mãi không ngừng
Nước mắt người con
gái đợi chồng
Suốt năm táng chảy
thành dòng suối.
Tôi lặng lẽ vốc
cho mình ngụm nước
Uống từ từ dòng lệ
người xưa
Lòng nghĩ suy những
chuyện bây giờ
Sự thuỷ chung đâu
còn như trước.
Cao Bằng, 28/03/1997
Năm
1997 tôi được một bạn đồng nghiệp biếu cho một cây hoa sứ rất đẹp, nó có dáng
vóc như một cô gái đang quì nâng một vành hoa mầu đỏ. Mỗi khi chiều đến tôi lại
lên sân thượng ngắm cây hoa sứ đặc biệt ấy. Dần dà nảy sinh tình cảm và tôi đã
làm bài thơ với đầu đề ban đầu là “Tâm sự với cây hoa sứ” nhưng khi đưa vào thơ
tuyển đã đổi tên thành”Vầng trăng suông” để dãi bày tâm sự của tôi!
65. VẦNG TRĂNG
SUÔNG
Hỡi cô gái
Nàng từ đâu tới
Quì giữa sân nhà
tôi
Hai tay nâng vầng
mặt trời
Đỏ rực.
Những bông hoa
Hình quả chuông
Từng chùm, từng
chùm chi chít
Hừng hực không
gian
Nồng nàn.
Mỗi buổi xuân về
Nàng nâng vòng
nguyệt quế
Xanh ngắt một màu
xanh non tơ
Rạng rỡ.
Còn mùa đông
Gió Đông-Bắc não nề
Hai bàn tay nàng
Chỉ còn những ngón
tay trơ trụi
Xoè ra kéo bầu trời
xuống thấp
Màu tro.
Mùa hạ đến
Chim tu hú hót líu
lo
Những chùm vải lại
thắp đèn
Gọi gió.
Hai cánh tay nàng
Lại nâng vành hoa
màu đỏ
Như vầng mặt trời
toả nắng
Chói chang.
Thu sang lá úa vàng
Nàng buồn như lòng tôi vậy
Vầng trăng suông
Tôi và nàng cùng thức dậy
Chẳng nói với nhau điều gì
Nàng đừng bỏ tôi đi ...
Hà Nội, 11/05/1997
Có thể nói năm 1997, về đời tư của tôi có những khủng hoảng
thực sự, những đêm dài cô đơn, không ngủ được thao thức lật bên nào cũng là một
khoảng trống không. Cố đi tìm một nửa của mình mà chưa tìm được. Nhìn ra cửa số
thấy sao Mai, tôi đã tâm sự với sao Mai như một người bạn!
66. SAO MAI VÀ TÔI
Gần sáng lại tỉnh giấc
Nhìn qua cửa sổ thấy sao Mai
Sao cũng như tôi
Một mình thắp đèn trong đêm tối
Một mình giữa không gian vời vợi
Lấp loá ánh bình minh
Sao biến đi lúc nào không biết.
Cứ nhớ Sao da diết
Một mình sống giữa trần gian
Ban ngày với bao nỗi
lo toan
Ban đêm mọi người
đi ngủ
Thức dậy một mình
và làm thơ
Chính sự cô đơn
lúc bấy giờ
TÔI mới là TÔI thực
sự.
Đêm nào cũng nhìn
qua cửa sổ
Tìm ánh đèn của
Sao
Thấy Sao cảm thấy
bớt cô đơn
Vắng Sao thấy lòng
càng trống trải
Tuy chẳng nói với
nhau điều gì
TÔI và SAO đã
thành đôi tri kỷ
Giữa mênh mông Đất
- Trời.
Hà Nội, 27/06/1997
|