CHÙM THƠ THỨ 18
Năm 1984, trong một chuyến công tác lên Hà Giang, tôi đã gặp một cô gái Vị
Xuyên trong bữa cơm chiều thân mật với anh em Bưu điện địa Phuong. Một cô gái
đã để lại cho tôi những cảm xúc hết sức đặc biệt đến tối đó về Nhà nghỉ của Bưu
điện tôi đã làm bài thơ này. Mà câu tâm đắc nhất cuối bài:
Cầm chén rượu chính tay em rót
Chưa uống vào đã thấy say !
Tôi vẫn nhớ mãi đến tận bay giờ sau 35 năm!

52. CÔ GÁI VỊ
XUYÊN
Giữa chốn núi rừng
Có một bông hồng rất
xinh
Em từ miền quê nào
tới
Mà mắt em lung linh?
Mà da em trắng hồng
Đôi môi như quả chín ?
Giọng nói em ngọt lịm
Như mía lùi quê ta
Để đến lúc đi xa
Phải nhớ về biên giới.
Lần đầu tiên gặp em
Cô gái Vị Xuyên rất đẹp
Em làm gì ở đây ?
Tiếng miền xuôi vừa êm vừa ngọt.
Cầm chén rượu chính tay em rót
Chưa uống vào đã thấy say !
Vị Xuyên,
10/1984
Cũng cuối năm 1984, tôi có dịp về lại Cao bằng công
tác sau 20 năm tôi đã tùng đến đâu xây dựng
tuyến dây trần Cao Bằng-Trùng Khánh (TQ), Những kỉ niệm Thầy trò Trường Bưu điện
gặp nhau thật cảm động biết nhường nào! Đến nỗi cuối bài thơ tôi đã phải thốt
lên „
Kỷ niệm xưa đã
thành ngọn lửa
Sưởi ấm cuộc đời
qua những tháng năm.

53. TRỞ LẠI CAO BẰNG
Hai mươi năm anh trở lại đây
Vẫn cánh rừng xưa, vẫn giải sông này
Phố cũ ngày xưa tìm chẳng thấy
Còn em lưu lạc chốn nào đây ?
Con đường nào mà anh cùng em
Đã sánh vai khi thành phố lên đèn
Còn chỗ nào anh em mình tâm sự
Cùng bình thơ dưới ánh sao đêm ?
Những câu thơ dẫu tháng, dẫu ngày
Cứ thi nhau lui về quá khứ
Vẫn đọng mãi trong
lòng
Như một chất men
say:
“ Núi sao cao thế
núi ơi !
Che mặt trời che cả
người thương”
“ Em van anh thôi
đừng yêu em nữa
Bởi chưng hai đứa
mình cách trở
Những bảy con khe,
những tám quả đồi
Những chín cánh rừng,
những mười con suối
Em sợ anh tìm em lạc
lối
Tình đôi ta đành
gác lại thôi ...”
“ Hỡi em yêu anh
đã quyết rồi
Dù đôi ta cách bẩy
đèo, tám suối
Cách chín cánh rừng,
cách mười ngọn núi
Anh cứ đi dù chồn
chân, mỏi gối
Anh quyết tìm em như
chim lẻ tìm đôi
Hỡi núi ơi ! Dù có
chơi vơi
Chỉ che được mặt
trời, không che được bóng em”
Ôi, những vần thơ
chẳng thể nào quên
Dù đã hai mươi
năm, hay còn lâu hơn nữa
Kỷ niệm xưa đã
thành ngọn lửa
Sưởi ấm cuộc đời
qua những tháng năm.
Cao Bằng, 10/1984
Đến năm 1988,
tôi vào công tác Sài Gòn, một buổi chiều cuối tuần, tôi đã cùng cô bạn cũ đi
chơi, ngồi bên sông khu Du lịc Quan Thánh thơ mộng, hai anh em ngồi ngắm dòng sông.
Nước song đùng dục lững trôi. Nhìn lên trời
thì thấy rồ những đám mây trắng lang
thang vô định. Tôi bèn tự hỏi về quan hệ giữa hai đứa chúng tôi thì sao? Đó
chính là xuất sứ bài thơ tình “Thế còn” 
54.THẾ CÒN
Nhìn dòng sông lững
lờ trôi
Và những đám mây
lơ lửng trên trời
Trong lòng anh tự
hỏi
Hỡi dòng sông trôi
về đâu thế nhỉ ?
Hỡi những đám mây
trời có định hướng hay không ?
Dòng sông ắt sẽ
trôi về biển
Mhững đám mây trời
sẽ theo gió lang thang
Thế còn anh và em
?!
Tp Hồ Chí minh, 04/1988
|