
QUÁN
BẰNG LĂNG
1. Cô nhân viên
Tôi đang ngồi trong quầy, lơ đãng
nhìn ra ngoài. Khí trời mùa hè còn dìu dịu vì còn vương vấn hơi
xuân. Những cây bằng lăng bắt đầu trổ hoa, nhuộm tím dần đường Kinm
Mã.
Có hai người bước vào quán. Người
đàn ông đã đứng tuổi, trông rất hiền. Người đàn bà vẫn còn tre có khuôn
mặt rất dễ coi. Lần đầu tiên họ đến quán này. Họ ngồi vào bàn đầu
khuất trong góc và gọi hai cốc nước cam tươi không thêm đường. Tôi đặt
hai cốc nước cam lên bàn họ. Họ ngưng trao đổi và nhẹ nhàng cám ơn
tôi.
Khoảng nửa tiếng sau họ đi ra. Người
đàn ông đi trước, người đàn bà đi sau. Họ không đợi nhau và mỗi người
đi một ngả. Thế rồi thành cái lệ, hàng tuần họ đều đến đây, ít
thì một lần, nhiều nhất đến 3 lần. Họ đã thành khách quen và tôi
bắt đầu để ý đến họ hơn. Họ thường đến quán khoảng năm giờ, năm
rưỡi chiều. Họ ngồi lại trong quán khoảng nửa tiếng , cũng có hôm
kéo dài đến cả tiếng. Khi bước vào quán họ có vẻ mệt mỏi sau một
ngày làm viếc, nhưng khi ra về tôi thấy họ tươi hẳn lên.
Một hôm người đàn ông đến một mình
với bó hoa trên tay. Ông ta ngồi một mình đã khá lâu vẫn không thấy
người đàn bà đến. Ông ta hết đứng lại ngồi, đi đi, lại lại trong
phòng rất sốt ruột vẻ mặt căng
thẳng nom rất tội nghiệp. Ông đã gọi điện thoại di động mấy lần và
cũng đã mấy lần ra tận cưa ngóng đợi, chán rồi lại vào. Tôi bỗng
nhìn lên tờ lịch, hôm đó là ngày mùng Bẩy tháng Ba, tôi đã hiểu tất
cả. Ông ta ngồi ngắm nghía bó hoa. Ông vuốt nhẹ từng cánh hồng còn
đọng nước, đăm chiêu chờ đợi và chờ đợi. Ông lại gọi điện thoại di
động và hình như có tiếng đáp lại.
Sau khoảng mười lăm phút tôi thấy
người đàn bà hớt hơ hớt hải bước vào. Bà ta vội đến nỗi vẫn mặc
nguyên bộ đồ mặc ở nhà đến gặp ông. Họ ngồi với nhau mười lăm phút
thì về. Trên nét mặt người đàn bà hiện lên vẻ rất ân hận, nét mặt
người đàn ông đã dịu lại nhưng vẫn còn rất xúc động.
Hoa bằng lăng đã tàn, mùa thu đã
đến. Tuần nào cũng vậy họ đến đây hai ba lần. Cứ nhìn vẻ mặt của
họ lúc đi vào và đi ra có thể
thấy được họ sung sướng hay đau khổ. Người đàn ông bao giờ cũng đến
trước và đợi người đàn bà đến mới gọi đồ uống. Thật ra là người
đàn bà gọi, hôm thì nước cam vắt, hôm thì nước chanh đá, hôm thì trà
liton, ... Có hôm người đàn bà kêu đói, họ nhờ tôi mua cho một đĩa
khoai tây rán. Họ vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ. Có hôm người đàn ông
mang một gói bánh đến, họ chia nhau ăn rất tình cảm. Hôm thì người
đàn bà mua đến mấy que kem, họ vừa mút kem vừa cừoi nói như trẻ con
vậy. Tôi bắt gặp nhiều lần họ đọc thơ cho nhau nghe, rồi cùng nhau hí
hoáy sửa đi sửa lại, nghe chừng tâm đầu ý hợp lắm.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, cây
bằng lăng trước quán lại nẩy nụ chuẩn bị ra hoa, lại đến ngày mùng
Tám tháng Ba. Người đàn ông lại mang một bó hoa đến quán từ rất
sớm. Ông ta đợi, và kiên trì đợi.
Nửa giờ trôi qua, rồi một giờ trôi qua và hai giờ nữa vẫn không thấy
người đàn bà đến. Người đàn ông thẫn thờ bước ra khỏi quán, ông ta
để lại bó hoa giống hệt như bó hoa năm trước trên chiếc bàn họ vẫn
thường ngồi, sát góc tường ấy. Người đàn bà vẫn chẳng thấy tăm hơi
đâu. Chắc là họ sẽ chẳng bao giờ đến quán này nữa!
2. Người đàn bà.
Này cô gái, cô đừng vội đưa đoạn
kết ấy vào chuyện ngắn của cô vì dự đoán ấy có phần khiên cưỡng
đấy. Sao lại không có hậu như vậy ! Tôi người đàn bà cô đã nhắc đến
trong chuyện của cô sẽ kể cho cô nghe về mối tình của chúng tôi.
Tôi biết anh ấy khá lâu qua những
bạn bè và người thân đã từng biết anh ấy. Đó là một con người rất
nhân hậu nếu không nói là tuyệt vời. Anh chưa làm hại ai bao giờ, chưa
một ai nói xấu về anh một điều gì. Nên trong lòng tôi đã có thiện
cảm với anh. Rồi trời phật run rủi thế nào tôi lại được nhận về
làm việc nơi anh ấy đang công tác. Tôi còn nhớ vào một ngày đầu xuân
chúng tôi đến thăm anh. Anh đọc cho chúng tôi nghe bài thơ “Hoa bàng”
của anh. Ra về tôi rất xúc động, nghĩ rằng một con người biết yêu sự
vật tầm thường như thế thì ắt sẽ có một tâm hồn nhạy cảm và độ lượng biết nhường nào
!
Từ đó tôi bắt đầu để ý đến anh
hơn. Một hôm tôi đứng trên lan can tầng hai nhìn xuống sảnh. Bất chợt
thấy anh đang đi với dáng đi lao người về phía trước, còn nét mặt
thì lại đượm buồn. Tự nhiên trong lòng tôi dâng lên một tình cảm rất
khó tả. Tôi thầm ước giá mà tôi được hôn lên vầng trán thông minh kia
để chia sẻ cùng anh. Đúng, đúng giá mà, ... Mấy bữa sau tôi mạnh dạn
đưa cho anh xem một số bài thơ của tôi. Khi trả lại, tôi nhận được một
bài thơ ngắn vẻn vẹn có bốn câu mà nói được nhiều quá. Từ đấy trong
tôi bóng hình anh cứ ngày một rõ nét hơn.
Anh cũng cho tôi xem mấy tập thơ viết
tay của anh. Anh viết khá nhiều, bài nào cũng chân chất, tràn trề
tình cảm với con cái, gia đình, quê hương đất nước tôi thực sự cảm
động. Tôi đọc đi đọc lại bài “ước ao nhỏ nhoi” và thấy thương anh quá
và có lễ nó đã trở thành tình yêu lúc nào tôi cũng không biết. Từ
hôm ấy tôi cố tình tránh mặt anh. Một hôm anh rủ tôi đi chơi. Chúng tôi
vào một quán cà phê, ngồi vào một góc, trời bỗng đổ cơn mưa thật
to, chẳng khách nào đến nữa. Chúng tôi nói đủ thứ chuyên, từ công
việc cơ quan đến chuyện văn thơ. Mưa vẫn rất to, chúng tôi ngồi sát
vào nhau hơn. Nghe rõ cả tiếng thở của nhau, tim tôi đập không còn
mạch lạc nữa. Anh khẽ nắm bàn tay tôi, tôi để nguyên trong bàn tay
anh.Tôi như thấy có một luồng điện lan dần trong tôi. Anh năng cằm tôi
lên và đột nhiên gắn một nụ hôn nồng cháy lên môi tôi. Tôi không lảng tránh
và cũng đáp lại hết sức nồng nàn. Thời gian như ngừng trôi, Khi tỉnh
lại chúng tôi đều ngượng ngùng, ... Những phút im lặng kéo dài,
ngoài trời mưa vẫn rơi, từ hôm đó chúng tôi không tài nào thiếu nhau
được nữa.
Từ khi tôi có anh, tôi mới hiểu thế
nào là yêu thương, yêu thương thật sự. Đời tôi đã trải qua truỗi năm
tháng ảm đạm, buồn tẻ và cả tủi nhục nứa. Cuộc đời nhàm chán ấy
nó cứ trôi, trôi đi. Nhiều khi tôi tự hỏi: “Tôi sinh ra để làm gì?”,
câu hỏi đó tôi chẳng bao giờ tìm được câu trả lời. Rồi tôi có anh,
tất cả bỗng bừng sáng lên. Anh hồn hậu, ấm áp, chân tình và đắm
say. Tôi đã làm một bài thơ để giãi bày tình cảm đó.
Tình yêu của chúng tôi cũng ghen
tuông giận hờn như bao cuộc tình khác. Anh vui tính, ăn nói dí dỏm,
có duyên nên rất nhiều cô gái thích anh. Điều đó tôi không tài nào
chịu nổi, tôi chỉ muốn anh là của riêng mình tôi, thế là hờn giận.
Tôi còn có tính xấu là hay suy diễn linh tinh nên đã nhiều phen làm
khổ anh, làm khổ tôi và chắc chắn là tôi sẽ đau khổ hơn nhiều. Chúng
tôi thường làm thơ tặng nhau. Tập thơ “Nỗi nhớ em màu đỏ” của chúng
tôi có hàng trăn bài. Không biết có cặp tình nhân nào lại làm thơ cho
nhau nhiều đến thế không?
Cứ như thế, như thế chúng tôi cảm
thấy tuy hai mà một. Tuần nào chúng tôi cũng đến cái quán của cô
vài ba bận. Nơi ấy đã thành điểm hẹn, nơi tâm sự tuyệt vời của
chúng tôi. Chúng tôi đã đổi tên cái quán của cô thành quán “Tình yêu”
cô có bằng lòng không? Chính vì vậy mà đoạn kết của cô nào có
đúng. Tình yêu của chúng tôi đâu có gì đặc biệt. Đặc biệt chăng là
tôi kém anh khá nhiều tuổi song tình yêu của chúng tôi như một huyền
thoại vậy. Tôi cảm nhận sâu sắc rằng tình yêu không có giới hạn về
tuổi tác.
3. Người đàn ông
Tôi chính là người đàn ông trong
chuyện của cô. Tôi cũng muốn nói đôi điều về tình yêu của chúng tôi.
Trước đây tôi cũng có lần gặp nàng, song chẳng để lại ấn tượng gì
lắm. Thậm chí hôm tôi ngồi trong Hội đồng tuyển dụng đã không nhận ra
nàng và còn hỏi nàng một câu rất khó trả lời đối với những người
tế nhị.
Đúng vậy, sau khi tôi được đọc những
bài thơ của nàng, tôi thấy trong lòng tôi dâng lên một sự đồng cảm
thực sự. Cuộc sống của nàng quá đỗi éo le. Những bài thơ của nàng
thật buồn và nhiều nữ tính. Tâm trạng ấy luôn lộ rõ trên khuôn mặt
dịu dàng của nàng một nỗi buồn mênh mang. Đôi mắt, làn môi, sống
mũi, chiéc cằm, vầng trán, .. tất cả đều hài hòa không chê vào đâu
được. Đến nỗi có một bạn thơ khi gặp nàng đã thốt lên rằng: “ Em ơi
đừng xinh thêm nữa”. Tâm hồn nàng đa cảm, ánh mắt nàng thông minh. Tôi
gắn bó với nàng chính bởi những bài thơ. Tôi đã thầm cảm ơn nàng
thơ đã đem nàng đến cho tôi.
Từ khi có nàng tôi thấy đời tôi khác
hẳn. Tôi thấy mình tràn trề sức sống, càng thấy yêu đời hơn. Tôi đã
coi nàng là nỗi đam mê duy nhất để sống nốt quãng đời còn lại. Còn
tình cảm của tôi với nàng ư? Có lúc tôi coi nàng là mẹ muốn được
nàng vuốt vê chiều chuộng, muốn nàng ôm tôi vào lòng, ru tôi ngủ như
mẹ tôi ngày xưa. Có lúc tôi lại coi nàng như như một cô em gái út để
chiều chuộng nàng, mua cho nàng những món quà nho nhỏ xinh xinh. Có
lúc tôi lại coi nàng như một người con đề được che chở, bảo vệ. Tất
nhiên nàng là một người tình tuyệt vời rồi.
Cuộc sống của tôi bây giờ đã khá
đầy đủ nên chỉ cần một người bạn tâm đầu ý hợp để tâm sự , để
động viên nhau trong quãng đời còn lại. Việc ấy đâu có đễ mà khó vô
cùng. Từ khi tôi gặp nàng phải chăng tôi đã tìm thấy người bạn lý
tưởng đó. Chúng tôi hợp nhau đến mức chỉ cần nhìn vào mắt nhau là
đã biết người kia muốn nói gì rồi.
Chúng tôi thường tranh luận là ai yêu
ai hơn. Nàng nhất định bảo nàng yêu tôi hơn. Còn tôi cũng khăng khăng
bảo nàng là tôi yêu nàng hơn. Thế là chúng tôi lại phải dùng đến
trò uẳn tù tì của trẻ con để phân thắng bại vậy. Nhưng thật trớ
trêu lần nào ra dấu cũng giống nhau nên coi như huề. Nàng có vẻ đắc
ý về điều này lắm. Riêng tôi thì không, vì tôi vẫn cảm thấy tôi yêu
nàng nhiều hơn cả chính mình. Từ trước tới giờ tôi chưa có một tình
yêu cuồng nhiệt như thế. Những ngày không gặp nàng tôi cứ thẫn thờ như
người mất hồn. Mõi ngày tôi phải gọi điện cho nàng bằng được, chỉ
để nghe thấy giọng nói êm dịu của nàng tôi mới có thể bình tâm làm
tiếp công việc .
4. Cô nhân viên
Thời gian cứ lặng
lẽ trôi đi. Cây bàng trước quán lại đâm chồi nẩy nụ, chuẩn bị ra hoa
để nhuộm tím đường Kim Mã như những năm nào.
Tôi không thấy hai
người đàn ông và đàn bà ấy đến nữa. Không biết họ có trục trặc
gì. Tình yêu của họ có còn là một huyền thoại như họ đã từng nói
hay không, hay cũng rơi vào quên lãng như bao cuộc tình khác.
Quán bằng lăng của
tôi cũng đóng cửa, chỉ có những cây bằng lăng trước quán là lại nở
hoa !
Hà Nội, chớm hè năm 2003