
TƯỢNG ĐÀI
Những chiếc gương không bao giờ được soi
Những chiếc lược không bao giờ được chải
Những chiến công của mười người con gái
Thành tượng đài mãi mãi trái tim ta !
Ngã ba Đồng Lộc,
24/04/2007
NGÃ BA ĐỒNG LỘC
Tôi đứng giữa ngã ba Đồng Lộc
Trước hố bom thù đã giét các em
Mỗi em đều có một tên riêng
Song đã hoà vào nhau thành tên chung:
“ Mười cô gái ngã ba Đông Lộc”
Thành niềm tự hào của dân tộc Việt Nam.
Mùi hương thơm ngào ngạt cả không gian
Tôi như thấy mười khuôn mặt các em
Ở đâu đó tôi có lần đã gặp
Những cô gái đảm đang việc nhà, việc nước
Rất khiêng nhường thường dấu tên riêng.
Cũng như các em đỏ thắm tên chung
“Mười cô gái ngã ba Đồng lộc”
Niềm tự hào của dân tộc Việt nam.
Hà Tĩnh, 6/7/97
LỜI RU ĐỒNG LỘC
Tôi lại về ngã
ba Đồng Lộc
thăm mộ các em
đây
hố bom năm xưa cỏ
đã ken dày
một màu xanh của
cuộc sống
chẳng bao giờ đổi
thay!
Tôi và các Nhà
thơ Bưu điện
Kính cẩn nghiêng
mình
trước dãy mộ các
em
những chiếc lược
và những chiếc gương
không bao giờ được
soi, được chải
chỉ có mùi hương
trầm toả mãi
khắc sâu vào
lòng chúng tôi.
Bỗng đâu đây
nghe tiếng ru hời
của một người mẹ
trẻ
đáng lẽ các em
cũng được như thế
tiếng bom thù
đã xoá sạch ước
mơ xanh
chỉ còn đây những
ngôi mộ trắng tinh
đất nước đã hoà
bình
các cô thành tượng
đài lịch sử.
Tôi mong sao
không bao giờ
còn bom rơi đạn nổ
để các em được
làm mẹ
và cất lên những
lời ru!
Tp.HCM, 04/11/14
|